Chào mọi người,
Hôm nay tôi quyết định viết đôi dòng, không phải để tìm lời khuyên, mà là để chia sẻ câu chuyện mình đã đi qua. Một năm trước, tôi có một sai lầm mà đến tận bây giờ, nghĩ lại vẫn còn thấy tiếc – tôi đã đi "vui vẻ" với một cô gái bán dâm.
Tôi không bị ép buộc, không bị rủ rê. Tôi tự chọn. Và tôi cũng chủ động dùng bao cao su từ đầu đến cuối. Mọi thứ tưởng như an toàn. Nhưng rồi sau đó, một loạt suy nghĩ tiêu cực kéo đến khiến tôi như rơi vào hố sâu.
Tuần đầu tiên, tôi vẫn bình thường. Vẫn ăn uống ngon miệng, vẫn đi làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ tuần thứ hai, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Tôi đọc một bài báo nói rằng có người từng bị lây HIV dù đã dùng bao, và thế là tôi bắt đầu hoang tưởng. Ngay lập tức cơ thể tôi "xuất hiện triệu chứng" – đau đầu, sốt nhẹ, đau cơ, sụt cân. Lúc đó tôi hoàn toàn tin rằng mình đã nhiễm.
Tôi lao vào đọc tất cả mọi thông tin về HIV có thể tìm thấy. Từ diễn đàn, blog đến video nước ngoài. Càng đọc càng rối. Đêm nào cũng thao thức, tim đập nhanh, mồ hôi tay lạnh ngắt. Có hôm ngồi một mình trong phòng mà nước mắt cứ tự chảy ra vì sợ.
Nhưng rồi, sau một đêm mất ngủ triền miên, tôi nhận ra mình không thể tiếp tục như vậy. Tôi quyết định tự đặt lịch xét nghiệm máu sau 28 ngày. Trong thời gian chờ, tôi buộc bản thân phải thay đổi. Tôi xóa toàn bộ các trang liên quan đến HIV, cài giới hạn thời gian sử dụng mạng, và tập trung vào công việc nhiều hơn. Tôi cũng cố gắng ăn ngủ đúng giờ, xem phim giải trí, đi bộ nhẹ nhàng mỗi tối để đầu óc bớt nghĩ quẩn.
Khi nhận được kết quả âm tính lần đầu, tôi thở phào. Dù chưa hết lo hẳn, nhưng tâm lý đã nhẹ đi rất nhiều. Tôi tiếp tục tái khám sau 3 tháng, 6 tháng – tất cả đều âm tính. Và đó là lúc tôi biết mình đã thật sự an toàn.
Tôi rút ra vài điều muốn nhắn gửi nếu bạn đang rơi vào hoàn cảnh giống tôi:
-
Triệu chứng không phải lúc nào cũng đáng tin: Rất nhiều khi, những gì bạn cảm nhận là do đầu óc tưởng tượng ra. Khi bạn sợ hãi, cơ thể sẽ phản ứng y như thật. Đừng để những bài báo giật gân làm bạn rối trí.
-
Đọc ít thôi, đừng để kiến thức trở thành con dao hai lưỡi: Tìm hiểu là tốt, nhưng đọc quá nhiều lại khiến bạn ám ảnh. Cái gì cũng tưởng là triệu chứng, lúc nào cũng nghĩ mình là “trường hợp hiếm”. Càng đọc nhiều, bạn sẽ càng nghi ngờ cả chính khoa học.
-
Hãy lên kế hoạch rõ ràng và tuân thủ: Tôi đã đặt lịch xét nghiệm trước, rồi khóa đầu mình lại, không cho phép nghĩ linh tinh nữa. Thời gian chờ kết quả là khó nhất, nhưng chỉ cần vượt qua được khoảng thời gian đó, mọi thứ sẽ dần ổn.
-
Đừng để một sai lầm kéo theo hàng tháng trời sống trong hoảng loạn: Nếu bạn đã bảo vệ đúng cách, nguy cơ là cực kỳ thấp. Đừng tự trừng phạt bản thân quá lâu cho một điều đã qua.
Sau tất cả, tôi không dám nói mình đã mạnh mẽ, nhưng ít nhất tôi đã không để nỗi sợ hủy hoại bản thân. Và tôi viết ra điều này với hy vọng sẽ có ai đó đọc được và thấy nhẹ lòng hơn.